Nhìn lên bầu trời ánh trăng lấp ló, mây che mờ chỉ còn lại một phần, nhưng trăng vẫn ở đó. Mây trời cứ trôi lẳng lặng theo chiều gió.
Không cần giải thích hay thắc mắc. Ánh trăng vẫn toả. Soi sáng khắp màn đêm dưới thế gian đầy ô trược. Nhưng tại sao có rất nhiều người thường quên đi những ánh trăng và không để ý nhiều đến.
Câu chuyện ở đây chứa đầy sự vô thường, vô thường ở đây có nghĩa, dù bạn có như thế nào, thế gian có xoay chuyển ra thì bạn vẫn phải là chính mình. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, hãy thuận theo quy luật thế gian. Như ánh trăng này, dù chỉ còn lại nửa vầng, vẫn lặng lẽ, vẫn hiên ngang. Cho dù mây có trôi, có che mờ đi thì nó vẫn ở đó.
Rồi đến một ngày, một ngày nào đó chẳng có đám mây nào che mờ được. Bởi vì hôm đó là ngày được sáng tỏ. Ngày cho cả thế gian chiêm ngưỡng cả bầu trời chỉ còn riêng mình ta.
Đêm nay nhìn trăng ta cũng nhận ra rất nhiều điều. Haizzz
Thế giới đang hối hả chạy đua với Covid. Để giành lại sự sống, sự sống thật mong manh. Như sợi tóc treo mành. Một cơn gió mạnh cũng làm ta lo sợ. Có những ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại, có những người đang sống, tồn tại thể xác. Nhưng tâm hồn thì mãi ra đi. Vĩnh viễn không thể tìm lại chính mình.
Cuộc đời vô thường, đã đến lúc chúng ta hứng chịu lại cơn bão do chính chúng ta tạo nên. Sức khoẻ hữu hạn. Chẳng ai đoán trước được điều gì.
Một câu nói. “Lũ chuột chẳng bao giờ tạo ra chiếc bẫy, tại sao con người lại điên đầu chế tạo bom nguyên tử”
Chúng ta tàn sát lẫn chính những người anh em của mình. Đêm dài, sống trong màn đêm đầy tâm trạng. Đầy ao ước, đầy hi vọng một cuộc sống bình yên. Viết đến đây…xúc động.
Một giấc ngủ ngon là một giấc ngủ không chứa đựng tiền bạc, sự hơn thua, đấu tranh, sát hại, thật khủng khiếp nếu ai đang có những suy nghĩ như vậy. Chúc bạn ngủ ngon. Quên đi âu lo, hay sống cho chính mình.
Tôi nhớ đến một bài thơ về Trăng
Trăng thuở trước vui sầu nhân thế
Trăng bây giờ ngồi kể cô đơn
Nghẹn ngào trăng dỗi trăng hờn
Sáng trong vằng vặc vô hồn nhân gian!
Bởi vòng xoáy gian nan cuộc sống
Mải mưu sinh mơ mộng sao đành?
Biết rằng gió mát trăng thanh
Biển đêm lãng mạn vắng tanh không người!
Trăng méo mó nụ cười chua chát
Trăng xin về trôi dạt chốn quê
Dẫu cho khốn khó mọi bề
Ánh trăng hằng tháng tràn trề sơn khê
Trăng được thấy đam mê đôi lứa
Trăng được nghe lời hứa tình nồng
Bao người ngóng đợi chờ mong
Đêm về trăng sáng thoả lòng khát khao
Biển khẽ gọi thôi nào trăng hỡi!
Hãy vui lên cho vợi nỗi lòng
Gật đầu đôi mắt trăng trong
Mình luôn sáng đẹp người không hững hờ?
Bài thơ. Trăng sầu.
Tác giả. Đặng Minh Mai.
Nhận xét
Đăng nhận xét
hqcommunity.blog@gmail.com