Chuyển đến nội dung chính

Ánh Trăng Nửa Vầng

 

Nhìn lên bầu trời ánh trăng lấp ló, mây che mờ chỉ còn lại một phần, nhưng trăng vẫn ở đó. Mây trời cứ trôi lẳng lặng theo chiều gió.
Không cần giải thích hay thắc mắc. Ánh trăng vẫn toả. Soi sáng khắp màn đêm dưới thế gian đầy ô trược. Nhưng tại sao có rất nhiều người thường quên đi những ánh trăng và không để ý nhiều đến.
Bởi vì mặc định trong suy nghĩ tất cả mọi người Trăng là như thế. Sẽ toả sáng rực rỡ và những ngày cố định trong tháng. Cho dù không để ý thì tất cả nhưng đêm tối mù mịt thì trăng vẫn làm tốt vai trò của mình.
Câu chuyện ở đây chứa đầy sự vô thường, vô thường ở đây có nghĩa, dù bạn có như thế nào, thế gian có xoay chuyển ra thì bạn vẫn phải là chính mình. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, hãy thuận theo quy luật thế gian. Như ánh trăng này, dù chỉ còn lại nửa vầng, vẫn lặng lẽ, vẫn hiên ngang. Cho dù mây có trôi, có che mờ đi thì nó vẫn ở đó.
Rồi đến một ngày, một ngày nào đó chẳng có đám mây nào che mờ được. Bởi vì hôm đó là ngày được sáng tỏ. Ngày cho cả thế gian chiêm ngưỡng cả bầu trời chỉ còn riêng mình ta.
Đêm nay nhìn trăng ta cũng nhận ra rất nhiều điều. Haizzz
Thế giới đang hối hả chạy đua với Covid. Để giành lại sự sống, sự sống thật mong manh. Như sợi tóc treo mành. Một cơn gió mạnh cũng làm ta lo sợ. Có những ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại, có những người đang sống, tồn tại thể xác. Nhưng tâm hồn thì mãi ra đi. Vĩnh viễn không thể tìm lại chính mình.
Cuộc đời vô thường, đã đến lúc chúng ta hứng chịu lại cơn bão do chính chúng ta tạo nên. Sức khoẻ hữu hạn. Chẳng ai đoán trước được điều gì.
Một câu nói. “Lũ chuột chẳng bao giờ tạo ra chiếc bẫy, tại sao con người lại điên đầu chế tạo bom nguyên tử”
Chúng ta tàn sát lẫn chính những người anh em của mình. Đêm dài, sống trong màn đêm đầy tâm trạng. Đầy ao ước, đầy hi vọng một cuộc sống bình yên. Viết đến đây…xúc động.
Một giấc ngủ ngon là một giấc ngủ không chứa đựng tiền bạc, sự hơn thua, đấu tranh, sát hại, thật khủng khiếp nếu ai đang có những suy nghĩ như vậy. Chúc bạn ngủ ngon. Quên đi âu lo, hay sống cho chính mình. Tôi nhớ đến một bài thơ về Trăng
Trăng thuở trước vui sầu nhân thế
Trăng bây giờ ngồi kể cô đơn
Nghẹn ngào trăng dỗi trăng hờn
Sáng trong vằng vặc vô hồn nhân gian!
Bởi vòng xoáy gian nan cuộc sống
Mải mưu sinh mơ mộng sao đành?
Biết rằng gió mát trăng thanh
Biển đêm lãng mạn vắng tanh không người!
Trăng méo mó nụ cười chua chát
Trăng xin về trôi dạt chốn quê
Dẫu cho khốn khó mọi bề
Ánh trăng hằng tháng tràn trề sơn khê
Trăng được thấy đam mê đôi lứa
Trăng được nghe lời hứa tình nồng
Bao người ngóng đợi chờ mong
Đêm về trăng sáng thoả lòng khát khao
Biển khẽ gọi thôi nào trăng hỡi!
Hãy vui lên cho vợi nỗi lòng
Gật đầu đôi mắt trăng trong
Mình luôn sáng đẹp người không hững hờ?
Bài thơ. Trăng sầu.
Tác giả. Đặng Minh Mai.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Áp lực và sự tự tin

    Tôi không muốn cuộc sống này có quá nhiều áp lực, những sự áp lực vô nghĩa nếu chúng cứ dồn nén một cách mù quáng, vì một lợi ích riêng của ai đó. Những cá nhân, họ sinh ra và bước đi trên con đường của họ đang chọn, họ đã mang trong mình một sứ mệnh cao cả, một khả năng thiên bẩm có sẵn trong người họ. Việc của chúng ta là khai thác để tìm và nhận ra khả năng đó, người tài giỏi chưa chắc đã làm được hết tất cả mọi thứ. Trong cuộc sống bộn bề đủ thứ lo toan trên đời, đã đủ làm cho một ai đó mệt mỏi. Họ mệt mỏi có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chính khiến họ dần cảm thấy bế tắc và tù túng là chịu áp lực từ người khác. Đúng là có sự áp lực, thì con người ta mới phát triển lên được, nhưng số đó rất ít. Đến một thời điểm nào đó họ phải chia tay con đường mà họ đang đi đang cống hiến, và sẵn sàng cho mình một con đường mới, những thử thách mới mà họ cho rằng sẽ xứng đáng hơn. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi hãy nghỉ ngơi, đó là quyền lợi của chính mình, hãy yêu thương bả...

Tuổi trẻ là thứ quý giá nhất

  Một ngày cuối tuần, lại tuần nữa lại trôi qua, ngồi nhìn lại công việc cả tuần cũng chẳng khác biệt hơn được bao nhiêu, mọi thứ diễn ra rất bình thường, thời gian đầu có vẻ như là có quá nhiều áp lực con người ai cũng thế, cũng đều có khả năng thích nghi với môi trường mình sống đủ lâu. Chịu được sự áp lực từ mọi phía, gia đình, công việc, hay thậm chí là tự trách bản thân mình chưa đủ tốt, chưa đủ trọn vẹn đúng nghĩa. Ngồi một mình trong góc, đắm chìm vào cơn say cà phê, mở một bản nhạc Piano không lời, giai điệu du dương làm tôi như say thêm, mở điện thoại ra xem những tấm ảnh cũ từ thời còn học sinh, thời sinh viên thời thoải mái vi vu, mà nói thật lúc đó trong người cũng có những ước mơ với sự hoài bão không nguôi, phấn đấu cho ra được trường mau mau còn đi làm để thực hiện ước mơ đó. Sau khi tốt nghiệp, bản thân cũng tự đi xin việc làm và kiếm được những đồng tiền ngoài xã hôi, cũng một phần nào đó đỡ được gánh nặng của gia đình. Và đó cũng là những đồng tiền mà bắt buộc mìn...

NGƯỜI TÌNH

Chiều tàn, chạy theo dòng người hối hả. Hôm nay khác với mọi ngày, có những áng mây đen nặng trĩu đang ập đến, tiếng còi xe inh ỏi, chát chúa dường như đẩy dòng người nhanh hơn. Có câu nói vui rằng “vì lòng nặng trĩu mà trời đổ mưa” Tan tầm có vẻ như ai cũng thấm mệt vì công việc thường ngày. Chạy đua theo vật chất để tìm miếng cơm, manh áo. Chẳng giống những buổi chiều khác, trên đường về lòng bồi hồi, một mình cô đơn trên đường phố. Điều ước giản đơn bây giờ là chọn được người lắng nghe mình tâm sự. Tôi gọi là người tình, mà chọn để chia sẻ nhiều nhất từ trước đến nay lại chính là 2 đầu gối. Họ lắng nghe những câu chuyện buồn vui của bạn. Họ sẵn sàng đi với bạn trên mọi nẻo đường và đến hết cuộc đời. Họ sẽ đưa Bạn đi đến thành công trong cuộc sống này. Mọi khó khăn vấp ngã họ sẽ là điểm tựa cho bạn đứng dậy. Họ âm thầm dõi theo bạn. Đời không gì đẹp hơn khi có người bạn như thế Người xưa thường nói. “Lời nói tựa như lông hồng” Vào thời tam quốc Gia Cát Lượng chỉ cần nói thôi mà Vươ...